Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2015

Ngọn Nến Thương Yêu


Giữa khi vùng Đông Bắc Mỹ bị vùi trong cái lạnh cóng người vì tuyết và gió. Không gian im lắng với tuyết trắng vây quanh, tưởng đã đủ buồn. Thế nhưng, chưa thấm với cái lạnh đến rùng mình, nỗi buồn cúi mặt và thổn thức, khi nghe các bản tin liên quan về cuộc thảm sát tại văn phòng tuần báo Charlie Hebdo ở Paris ngày 7 tháng 1 năm 2015.
Nhìn màu tuyết trắng quanh nhà và những vết máu ở Charlie trên truyền hình, tôi nhớ lại những cuộc thảm sát tại trường Tiểu Học Sandy Hook tại Newton / Connecticut - December 14, 2012 và tại trường Đại Học Virginia Tech / Virginia - April 16, 2007. Bởi vì cả 2 cuộc thảm sát ở 2 trường học đều đúng vào thời điểm tuyết rơi. Những giọt máu đỏ loang trên tuyết trắng là một tương phản giữa hòa bình và chiến tranh gây ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng người.
Chẳng lẽ không gian sống phải ghi nhận những thảm cảnh và thời gian nhắc chừng sự tưởng niệm ! Hỏi và tự trả lời: Nhân Bản không bao giờ được nhìn thấy trong con mắt của những kẻ cuồng tín và thù hận. Rất tiếc, thế lực của tự do dân chủ không đủ mạnh để tiêu diệt chúng. Nhân loại chỉ còn biết chung chia sự đau buồn của người dân Pháp hôm nay, và tưởng niệm những học sinh của nước Mỹ bị thảm sát hôm qua! Thời gian quả thực không có sự giới hạn trong nỗi buồn và sự tưởng niệm!
Người ơi! Thắp lên ngọn nến thương yêu!
Để cùng mặc niệm những điều đau thương!
Cao Nguyên
WashingtọnDC - Jan 8, 2015
@

Tưởng niệm các học sinh bị thảm sát ở trường Đại Học Virginia Tech!

Ơi Blacksburg!

Ơi Blacksburg! một thành phố núi
đang bình yên, bỗng nhức nhối vì sao?
những hoa cỏ vừa thắm màu nắng mới
bỗng loang dòng máu đỏ từ đâu?
Ơi Virginia Tech! ngôi trường yêu dấu
có thể nào vương vết máu em tôi
những gương mặt thiên thần phúc hậu
mới tinh khôi mà giã biệt cuộc đời!
Ơi hoài bão và tin yêu khao khát
bỗng nhiên thành cát bụi bay qua
nỗi chết kinh hoàng, nhân loại buồn cúi mặt
nhìn tuyết rơi trộn lẫn máu trên hoa!
trật tự mới, người cần mang vũ khí
bảo vệ mình giữa thế kỷ cuồng tâm
những viên đạn tự đi tìm công lý
trên mặt đời hùng vĩ cuộc khai hoang!?
Ơi đồ tể, tên giết người đốn mạt
mày quá hèn khi bắn nát mặt mình
vì hoảng sợ cùng lương tâm đối chất
(ta là nguòi hay ma quỉ trá hình?)
Ơi em tôi, những tuổi thơ vừa khuất
đi bình yên, xa thế giới căm hờn
khi ngọn nến thương yêu còn sáng rực
cười nhé em, cho khỏi lạnh trong hồn!
Ơi Blacksburg! ơi Virginia Tech!
giữa tháng tư mà tuyết vẫn còn rơi
trời muốn xóa những con đường vấy máu
loài nguòi ơi! sao bắn giết không thôi !?
Cao Nguyên
April18, 2007
@

Oh Blacksburg!

Oh Blacksburg! lovely town by the mountains 
Oh Blacksburg, peaceful town 
Why sudden pain
Beautiful flowers blooming under the sky
Why, Oh why, blood suddenly flows
Oh VT! beloved Virginia Tech
How can it be..Who made it so…
That so many wonderful angels
Fell and died in prime of life
And hope, and trust , those innocent souls
Turned into sorrows and dust
And Death came and We all helpless
And snow, and blood on pretty flowers
The new order? We all need guns?
What Century do we live in ?
When bullets have their own justice
As if this earth of ours is back to the beginning
Killer of killers
Your face broken by your own hand
Are you human, are you devil incarnate
Can you not bear to look at our eyes ?
Dear brothers, lovely sisters
Go peacefully into the other world
Away from this life of sorrows and hatred
Keep your smile, keep your love
Keep your souls forever warm
Oh Blacksburg, beloved Virginia Tech
Mid April and snow still falls
As if covering blood on your roads
Please God, no more, no more Death.
CAO NGUYEN
(bản dịch của GS Đàm Xuân Linh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét