Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

Từ Niên Trưởng Đến Hậu Duệ

Lời Ngỏ:

Từ Niên Trưởng đến Hậu Duệ - là một kết nối Tâm Thân tuyệt vời bừng lên từ ánh sáng sáu ngọn nến chiếu lung linh trên nền thép của cây súng và thanh kiếm bên cạnh giòng chữ “Cư An Tư Nguy” nhân ngày kỷ niệm 60 năm thành lập Trường Võ Bị Thủ Đức/Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa . Và cũng là đêm Hội Ngộ Cựu SV Sĩ Quan Trừ Bị, tại nhà hàng Thần Tài - Falls church, Virginia vào đêm 12 tháng 9 năm 2010 .
Kết Thân - Mỗi cái bắt tay với nụ cười niềm nỡ từ những niên trưởng với các cựu sĩ quan, với các con cháu hậu duệ trong đại gia đình Võ Bị Thủ Đức đã tiếp truyền vào nhau sự nồng ấm thiết thân .
Kết Tâm - Là sự hòa đồng nhiệt thành ý chí vượt khó tiến lên trong hành trình giữ nước kế nghiệp công đức của tiền nhân . Với sự xúc động và cảm kích chân thành qua tâm tình trao đổi giữa ba thế hệ Cha Ông - Anh Em - Con Cháu . Về ý thức trách nhiệm, về nghĩa khí của một quân nhân vì nước mà hy sinh, vì bác ái và nhân quyền mà chiến đấu .
Tâm tư của thế hệ Cha, Chú đã hòa nhập vào sự đồng cảm của thế hệ Con, Cháu . Sự biết ơn trân trọng lẫn nhau là món quà quí giá mà mỗi cựu chiến binh và con cháu nhận được trong cuộc hội ngộ này.
Một hậu duệ điển hình trong cuộc hội ngộ là Trung Tá Tôn Thất Tuấn, một thanh niên Mỹ gốc Việt đang phục vụ trong Quân Lực Hoa Kỳ .
Câu Lạc Bộ Hùng Sử Việt hân hạnh giới thiệu Trung Tá Tôn Thất Tuấn với bạn đọc.
Cao Nguyên
MD Sept 13, 2010
@
Lời Ngỏ trên tôi viết cách nay 4 năm, nhờ cơ duyên binh nghiệp mà tôi đã gặp Trung Tá Tôn Thất Tuấn (12/9/2010) . Sau đó chúng tôi có mối giao tình kết thân "Niên Trưởng và Hậu Duệ" .
Mời đọc lời phát biểu của Trung Tá Tôn Thất Tuấn ngày ấy:
http://clbhungsuviet.blogspot.com/…/tu-nien-truong-en-hau-d…
@
Năm nay, mời xem "Bài Diễn Văn của Đại Tá Tôn Thất Tuấn, Lục Quân Hoa Kỳ, nhân dịp Dạ Tiệc của Hội Quân Nhân Người Mỹ Gốc Việt, vào ngày 27-9-2014 tại Springfield, Virginia":

Cảm ơn anh Ross qua lời giới thiệu thân ái về cá nhân tôi.
Kính thưa Thiếu Tướng Hugo và phu nhân, Chuẩn Tướng Khôi và phu nhân, Chuẩn Tướng Tất và phu nhân, Trung Tá Ross, Chủ Tịch Hội VAUSA (trước đây gọi là VAAFA) và phu nhân - Tiến Sĩ Tearrah, các anh chị em trong quân đội Hoa Kỳ, cùng toàn thể quý vị quan khách.
Trước hết, tôi xin gởi lời cảm ơn đến anh Ross và các cộng sự viên đã cống hiến rất nhiều ngày giờ để tổ chức buổi dạ tiệc thật tuyệt vời và đầy kỷ niệm sâu sắc này. Quý vị đã biến những niềm ước mơ cùng những nổi háo hức tìm đến với nhau được trở thành sự thật. Tôi có thể dẫn chứng sự thành công này một cách dễ dàng, bởi vì tất cả 450 ghế ngồi đã không còn chỗ trống nào. Tôi thật ngưỡng mộ sự lãnh đạo với tầm nhìn xa của anh Ross, và công sức của mọi người đã đóng góp trong việc tổ chức buổi tiệc đêm nay.
Tôi nhận thấy quý vị quan khách có mặt đêm hôm nay đến từ khắp mọi nơi trên toàn nước Mỹ, và có lẽ những vị đến từ Hawaii và Alaska là hai nơi xa nhất. Ngoài ra, tôi cũng nhận thấy chúng ta còn có sự tham dự của quý ông bà, cha mẹ, học sinh, lãnh đạo cộng đồng, thương gia, giáo sư, thân hữu của cộng đồng người Mỹ gốc Việt, mạnh thường quân của VAUSA, cựu chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà và lẽ dĩ nhiên, sự hiện diện đông đảo của các anh chị em trong quân lực Hoa Kỳ.
Thu-Hà và cá nhân tôi rất vui mừng được trở lại Virginia và chung vui cùng với quý vị trong một dạ tiệc mang đầy ý nghĩa. Tôi rất lấy làm vinh dự được đứng đây, và có một cơ hội để hầu chuyện với những quan khách đầy năng động, đa dạng và thành công.
Thật là xúc động trước những nghi lễ rất là trang nghiêm, trong một bầu không khí chứa chan tình thân hữu vừa mới được diễn ra. Dường như hầu hết quý vị hiện diện đều khoác lên mình những trang phục đẹp nhất, cũng như những bộ quân phục hào hùng, nhưng tôi phải thú thật điều mà tôi nhận thấy đẹp nhất đêm nay chính là những nụ cười đầy nhiệt tình của tất cả quý vị.
Kính thưa quý vị, đêm nay chúng ta đến với nhau! Đêm nay là đêm của chúng ta. Để cùng nhau tôn vinh một quá khứ, xác định một hiện tại và vạch đường cho một tương lai. Vì lý do đó, tôi xin chia sẻ đến quý vị một vài quan điểm của riêng tôi, về giá trị chung của chúng ta là những người Mỹ gốc Việt, và cuộc hành trình đầy hứa hẹn trên đất Mỹ, để cùng nhau tiếp tục phát huy và thành công trong tương lai.
Hầu hết mọi người trong chúng ta đều đã lớn lên trong một đất nước bị chiến tranh tàn phá, trải qua những kinh nghiệm kinh hoàng với nhiều kỷ niệm đau thương của một đời người. Nhiều gia đình đã bị tan nát và cuối cùng họ đã phải đoàn tụ qua hoàn cảnh ngậm ngùi. Chúng ta đã sống trong thất vọng. Ngày mai cũng chỉ là một ngày vô vọng như hôm qua. Tinh thần của chúng ta đã bị suy sụp với đầy dẫy hiểm họa cho sự sống còn.
Trong lúc tuyệt vọng, chúng ta đã phải rời xa quê hương và phó thác cho số phận. Chúng ta đã sẵn sàng đối mặt với nhiều ẩn số trước mắt, và ôm lấy những gì sẽ đến miễn là không giống như những gì chúng ta đã bỏ lại sau lưng. Lịch sử đã in sâu trong tâm khảm của chúng ta với những vết thương lòng, cả về thể chất lẫn tinh thần. Đôi khi, những vết thương này đã trở thành những chướng ngại vật - cản bước chúng ta - để hướng đến tương lai.
Tôi không đứng đây để diễn tả lại một hình ảnh đau thương hay tủi nhục. Tôi chỉ mong chúng ta có thể nhận định được những tình huống khác nhau mà mỗi người đã phải trải qua. Có những người trong chúng ta đã may mắn vượt qua được những nỗi đau thương đó, tuy nhiên cũng có người vẫn còn chưa tự vượt qua được những khó khăn. Nhưng có một điều chúng ta cần phải quyết định là không chôn vào trái tim của các thế hệ con em những hình ảnh quá khứ không tốt, từ những vết thương lòng ray rức khó quên đó.
Nói tới đây làm tôi nhớ tới tuần trước, khi tôi với một người bạn cùng đứa con trai 11 tuổi của anh ta tên là Johnny đến một sân chơi trong khu nhà nơi họ cư ngụ. Trong khi tôi đang vui chơi với Johnny và những đứa trẻ khác trên xích đu, tôi đã thấy có một cậu bé đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài cách chúng tôi không xa. Tôi quay lại và hỏi: "Johnny, con có biết đứa bé đó là ai không? Sao con không đến rủ nó lại chơi chung với mình?" Johnny nhìn chăm chăm vào tôi và hỏi lại: "Bác Tuấn ơi!!! Bác không biết đó là Davis sao?” Johnny hỏi như thể tôi đã có một thời gian sống trong khu phố đó. Johnny tiếp tục giải thích rằng cách đây vài năm, cha của Davis và một số người cha khác hiện đang sống trong khu phố này đã có một cuộc tranh chấp lớn. Kể từ ngày đó, cha của Davis đã cấm con trai của mình không được vào chơi xích đu khi có những đứa trẻ khác hoặc cha mẹ của chúng hiện diện trong sân chơi. Tôi thầm nghĩ về những gì Johnny vừa kể rồi tự nhủ: "Nếu cậu bé Davis là con trai của tôi, tôi có muốn nhìn thấy con của mình ngồi một mình bên lề sân chơi trong xóm làng của mình hay không?"
Chúng ta khích lệ nhau để học hỏi về phong tục, tập quán và để tìm hiểu thêm lịch sử về nguồn gốc của chúng ta, nhưng chúng ta không nên tô đậm lòng thù nghịch hoặc khuyến khích sự hận thù.
Lòng từ bi nhân ái chính là sức mạnh của chúng ta, sự khác biệt về văn hóa là mối liên kết giữa các thế hệ của chúng ta và ý chí lớn nhất của chúng ta đã được xác định bởi những ngày xưa tăm tối. Vì vậy, chúng ta hãy bảo tồn sức mạnh vững chắc này, sự gắn bó giữa các thế hệ và bám chặt sự quyết tâm để thành đạt. Đây là phẩm chất của những đặc điểm đã làm cho chúng ta nổi bật với niềm hãnh diện trong hành trình trên nước Mỹ.
Để cho trọn vẹn, chúng ta hãy tri ơn những người đã nằm xuống, và tối nay chúng ta hãy cùng nhau vinh danh những người đã hy sinh cả cuộc đời của họ, để bảo vệ và hướng dẫn cho chúng ta từng bước trong cuộc đời.
Chúng ta may mắn là hôm nay và ngay tại đây, có sự hiện diện của các bậc ông bà, cha mẹ, người giám hộ là những cựu Chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Chúng ta đã học được rất nhiều từ sự dũng cảm của họ cũng như lòng nhân từ. Họ là những anh hùng của chúng ta, và chúng ta sẽ mãi mãi biết ơn họ!
Tôi xin yêu cầu những quân nhân người Mỹ gốc Việt đang mặc quân phục Hoa Kỳ, cùng tôi thực hiện một cử chỉ đặc biệt. Chúng ta hãy cùng nhau đứng lên, và tiến đến những vị anh hùng của chúng ta, để tặng cho họ bằng một cái ôm vào lòng hoặc bắt tay và nói một lời cảm ơn.
Trong lúc chúng ta ôm ấp những hoài bảo về truyền thống của chúng ta, chúng ta phải nhớ rằng quốc gia này đánh giá rất lớn về sự cần cù và lòng nhân ái. Chúng ta nên khiêm tốn vì sự thành công của chúng ta, những kinh nghiệm đa văn hoá và chia sẻ những phần thưởng về thành tích của mình với người khác. Đó là bản chất con người của chúng ta. Đó là tất cả những gì về nước Mỹ.
Thật vậy, chúng ta không nên dừng lại chỉ vì chúng ta là một người Mỹ, với những cơ hội mà đất nước này đã cưu mang chúng ta, cho mỗi người chúng ta quá nhiều, mà không ai trong chúng ta có thể hoàn trả đầy đủ công ơn này. Do đó, chỉ cần một hành động nho nhỏ, qua bất cứ hình thức nào mà chúng ta có thể, để phục vụ cho cộng đồng tại địa phương hoặc cho đất nước của chúng ta...đồng tâm hợp lực, tất cả chúng ta có thể làm nên sự khác biệt.
Cho dù quý vị đã được sinh ra ở Việt Nam, ở Mỹ, hay ở bất cứ nơi nào hoặc đã đóng góp cho đất nước này ở bất cứ mức độ nào, quý vị bây giờ đã nghiễm nhiên trở thành một phần tử của đội tuyển quốc gia Hoa Kỳ. Một nơi mà quý vị có thể nói với niềm tự hào: "Tôi là một công dân Hoa Kỳ!"
Hôm qua, tôi đã hân hạnh được gặp một người bạn trẻ, anh mới định cư ở Kỳ Hoa chỉ có 2 năm 3 ngày. Nhưng hôm nay, anh đã trở thành một công dân Mỹ, anh đang là Binh Nhất trong quân lực Hoa Kỳ và cũng đang theo học chương trình ROTC năm thứ 2 tại Đại học South Alabama. Thật là một thành tích đáng kể. Kính thưa quý vị, tôi xin giới thiệu đến quý vị Binh Nhất Nguyễn Đăng, ngồi ở bàn số 31.
Như chúng ta đã biết để trồng một cái cây, những hạt giống nhỏ phải được chôn vùi trong lòng đất tốt, mặc dù trong bóng tối nhưng với đúng lượng nước và phân bón, những hạt giống đó sẽ từ từ nẩy mầm xuyên qua mặt đất để lấy được ánh sáng mặt trời bên ngoài.
Chúng ta cũng như những hạt giống nhỏ đó. Hôm nay chúng ta đã nẩy mầm và sinh sôi nẩy nở để trở thành những bông hoa đẹp, những cây xanh trái ngọt hoặc những cây đại thụ trong rừng. Chúng ta vẫn tiếp tục phát sinh và chôn sâu gốc rễ của mình. Ngày nay, sự đóng góp của người Mỹ gốc Việt đã được thành hình trên mọi lĩnh vực – chẳng hạn như kinh doanh, giáo dục, kỹ thuật, công chức, y-nha-dược-luật khoa, khoa học và nhiều lãnh vực khác nữa, lẽ tất nhiên, phục vụ trong quân lực Hoa Kỳ.
Đúng vậy, chúng ta đã nẩy mầm và trồi lên mặt đất. Hãy tiếp tục nắm lấy từng cơ hội để tạo nên những thành tựu vẻ vang. Chúng ta là "những hạt giống đã vươn mình theo ánh sáng của tự do.”
Tôi rất hãnh diện vì quý vị! Tôi rất hãnh diện được giao tiếp với quý vị! Kính chúc quý vị cùng gia quyến vạn sự tốt lành và một tương lai tươi sáng.
Trân trọng kính chào.
******************************
Vietnamese American Military Banquet
Hosted by the Vietnamese American Uniformed Services Association (VAUSA)


Remarks by Colonel Tuan T. Ton, U.S. Army
Thank you Anh Ross for the warm introduction.
Major General and Mrs. Hugo, Brigadier General and Mrs. Khôi, Brigadier General and Mrs. Tất
Lieutenant Colonel Ross Nguyễn, President of the VAUSA (formerly known as VAAFA), and his lovely wife Dr. Tearrah
Fellow American military members
Distinguished guests, ladies and gentlemen
Good evening.
Let me begin by saying thank you to LTC Ross and those who spent days organizing this wonderful and impressive event. You have turned a vision of bringing people together into a reality, where people eagerly came together. I can easily attest its success by the evidence of all 450 seats are taken before me. Thank you so much Anh Ross for your vision and leadership and I truly appreciate the hard work of everyone involved.
This evening I see friends and guests coming from across America and as far as Hawaii and Alaska. I see parents, students, community leaders, businessmen and women, professors, hardworking families with children, friends of the Vietnamese American community, supporters of VAAFA, veterans of the former Republic of Vietnam, and of course, the overwhelming presence of our American military members.
Thu-Hà and I are so delighted to return to Virginia and to share this meaningful event with all of you. I am truly honored to be here and to have the opportunity to speak to a dynamic, diverse, and accomplished group of audience.
I am so touched by the ceremony we just had, very respectable in a warm atmosphere. It seems to me that everyone have dressed up for this event in their best suit, best dress and their good-looking uniforms, but I must admit to you that the most beautiful thing I am seeing in you tonight, are your smiles filled with enthusiasm.
We are here tonight…together! This is our night…for celebrating! To honor our past, recognize our present, and promote our future. With that, I would like to share with you a few of my perspectives about our shared value of being Vietnamese Americans and our blessed American journey, as we continue to grow together and succeed in the future.
For most of us, we grew up in a war-torn country, going through a period of our lives surviving the horrible experiences with painful memories. Many families were separated and at the end they were only reunited by fate. We lived without hope. Tomorrow was simply another hopeless yesterday. Our spirits felt broken as our entire existence was threatened.
Desperately, we left our place of birth, seeking to reach a new destiny. We were willing to face the many unknowns ahead of us and to embrace anything that did not resemble what we had left behind. Our shared history has left us with the physical and emotional wounds deep within ourselves. At times, those wounds have become the obstacles that keep us from moving forward.
I am not here trying to repaint a picture of sorrow or resentment. I am asking you to recognize the various circumstances that each of us have been through. Some of us might have overcome these sufferings easier than others. But one thing we need to be certain of is that none of the lingering pain of our wounds gets deposited into the hearts of our younger generations.
This reminds me of last week when I went with my friend and his 11-years-old son, named Johnny, to a playground just around the corner from their house. As I was having so much fun playing with Johnny and others on the swing complex, I noticed there was a boy sitting alone on a bench not too far away. I turned and asked: “Johnny, do you know that boy? Why don’t you walk over there and ask him to join us?” Johnny stared at me: “Mr. Ton!!! Don’t you know that is Davis?” Johnny asked as though I have been living in his neighborhood for a long time. He went on explaining that Davis’s father and some of the fathers in the neighborhood had a big argument a few years ago. From that day on, Davis’s father would not allow his son to play on the swings whenever those kids or their parents were on the playground. I thought about what Johnny said for a minute and asked myself, “If that boy Davis was my son, would I want to see him sitting alone on the sideline of his own neighborhood’s playground?”
We inspire each other to learn our heritage and to understand the history of our roots, but we should not intensify the emotional struggle or encourage hatred.
Our compassion is our strength, the cross-cultural experiences between generational differences is our bond, and those darkness days in the early part of our life defined our greatest will. So, let us treasure that uncompromised strength, the exclusive bond between our generations, and to hold on to that determination for excellence. These are the qualities of our traits which made us stand strong and proud together on our American journey.
All in all, let us not forget those who made the ultimate sacrifices along the way and let us tonight, honor those who have sacrificed their entire adult life for protecting and guiding us every step of the way.
We are blessed, tonight and right here, with the presence of our parents, grandparents, guardians, and những người cựu Chiến sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa (veterans of the former Republic of Vietnam). We have learned so much from their courage and the values of their humanity. They are our heroes and we are forever grateful to them!
May I ask those of you who are Vietnamese Americans in U.S. military uniform to do something special with me? Please stand up and walk to our heroes, to give them a hug or handshake and say thank you.
While we cherish the unique characteristic of our heritage, we must remember that this great nation values hard work and compassion. Let us be humble with our successes and the cross-cultural experiences, and share the rewards of our achievement with others. This is who we are. This is what America is all about.
Indeed, we should never stop at just being an American, for the many opportunities that this country has given us, for each one of us so much, that none of us can ever repay in full. Therefore, even with a small act of service, in whatever way we can, to our local community or to our nation…together, we all can make a difference.
So whether you were born in Vietnam, in America, or elsewhere, or whatever the level of contribution you have made, you are now part of this American national team. A team that you can look upon and say with pride: “I am an American!”
Yesterday, I had the privilege to meet a young man who came to the United States only 2 years and three days ago. Today, he is a proud American citizen, serving in the United States Army National Guard as a Private First Class (PFC) while attending at the University of South Alabama as a 2nd year ROTC cadet. It is quite an accomplishment. Ladies and gentlemen, I would like to introduce PFC Đăng Nguyễn, sitting at Table 31.
Many of us know that in order for tiny seeds to grow, they need to be planted under good soil, and even in total darkness, with the right amount of water and fertilizer, those seeds grow and grow, to reach the sunlight above.
We were like those tiny seeds and today we have bloomed to become beautiful flowers, fruit trees, and big trees in the forest. We will not stop there. We will continue to deepen our roots in America’s soil. Today, the contribution of Vietnamese Americans is undoubtedly spreading across every sector of this society – in the field of business, education, engineering, government services, information technology, law, medicine, science, technical, and many more, and of course, in the military service.
Yes, we have risen above the soil. Let us continue to turn each opportunity into successful stories. We are “những hạt giống đã vươn mình theo ánh sáng của tự do” (the seeds that have risen through the soil reaching for the light of freedom).
I am proud of you! I am proud to be with you! May the days ahead continue to bless you, your family and your future endeavors.
Thank you all very much.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét