Hồn Việt Trên Xứ Người
Chu Lynh
If I fall,
pick up the flag, kiss it, and keep on going
Omar Torrijos Herrera
Một ngày trước khi rời Virginia, tôi nhận được một email ngắn của nhạc sĩ Lê Văn Khoa viết từ Kiev:
“Mọi việc đã chuẩn bị xong.”
Chuyến đi này, tôi có một cảm giác kỳ lạ. Dường như lòng nặng hơn hành lý. Nôn nao pha lẫn thích thú, và cũng không thiếu
lo lắng, mặc dù anh Khoa đã tới Kiev trước năm ngày để lo nơi ăn chốn ở, phương
tiện đưa đón, và xem lại phần hòa âm với ban nhạc.
Máy bay rời phi trường Dulles thì trời bắt đầu tối. Ghé Luân Đôn
hai tiếng, lòng vòng khá lâu với thủ tục quan thuế trước khi lên chuyến bay
British Airways đi Kiev. Máy bay tràn ngập
các lực sĩ Ukraine trở về sau Thế Vận Hội Mùa Hè tại
Luân Đôn, với đồng phục sặc sở, và một thứ ngôn ngữ lạ tai. Nhìn nét mặt bình thản của họ, tôi chẳng biết
họ đang vui hay buồn về kết qủa tranh tài của Ukraine tại Thế Vận Hội.
Lần đầu tiên, tôi đến Ukraine, một xứ sở
đã tách khỏi Nga sau khi khối cộng sản Liên Xô sụp đổ. Nghe nói, dù thân Tây phương, nhưng quốc gia
này vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, một quá khứ kinh hoàng dưới thời cộng
sản thống trị, với nạn đói đã giết chết hằng triệu người và những cuộc tàn sát
tập thể dưới thời Staline.
Đón tôi tại phi trường Kiev là nhạc sĩ Lê Văn Khoa, nước da trắng bóc,
chẳng khác gì dân địa phương, khiến tôi ngờ ngợ khi tiến lại gần. Bên cạnh là một người da trắng, được giới thiệu là người duy nhất nói tiếng Anh
trong những người chúng tôi sẽ tiếp xúc.
Người thanh niên Ukraine tỏ ra thân mật ngay trong cái bắt tay đầu tiên.
Cao ráo, đẹp trai, Taras có vẻ như một người Mỹ hơn là người Nga. Tôi thầm nghĩ, nếu người thanh niên bốn mươi
tuổi này là nhân vật chính trong chương trình “Bachelor”, lắm cô ứng viên sẽ
khóc như mưa nếu không được chọn vào chung kết.