Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

THẢO NGUYÊN


THẢO NGUYÊN 

Thơ  Cao Nguyên 
Giọng ngâm  Dzuy Linh



Anh đang trên thảo nguyên Plateau Gi 

trong tay anh những cánh Dã Quỳ 
trong mắt anh màu xanh của lá và trời gộp lại 
trong trí anh những bước chân em trắng mịn 
nhè nhẹ trên thảm cỏ đọng sương long lanh 
trong đời anh một hồi tưởng rất hồng 
và một thiết tha của niềm hoài vọng ... 

tất cả khởi đầu cho bản vẽ hôm nay 

anh muốn dành tặng riêng em 
một tâm hồn luôn sáng 
trên những niềm yêu thương gợi nhớ 
những góc cạnh quê hương xoáy tít 
trong những giấc mơ em 
những giấc mơ luôn trĩu nặng trong em 
dù chỉ là một chút của Biển,của Sông,của Rừng 
của Núi,của những cánh đồng ,của những luống hoa.. 
bởi vì em quá tham lam 
luôn nghĩ nhớ về đây 
nơi chốn chào đời em buông tiếng khóc 
nơi chốn mong cầu khi nhắm mắt vẫn còn ôm 
những mảnh đời thất tán 
từ một-trăm-cái -trứng sơ khai 
những vết cắt của thời gian 
của biến cố 
thân tâm em lúc lành lúc vỡ 
nước mắt em lúc ở lúc đi 
vẫn đỏ au tâm huyết cội nguồn... 

chiều đang xuống đó em 
những hoàng hôn vàng ệch như giấc tuổi anh , em 
những hoàng hôn như một dấu lặng 
ngưng đọng 
chờ đợi một chuyển giao 
giữa đêm và ngày 
giữa thế hệ chúng ta và con cháu 
ngưng đọng để nhớ về xương máu 
của Cha Ông 
của chính anh và bạn bè anh 
đã bón ,đã tưới cho cây thêm xanh 
cho cành thêm hoa quả... 

đã đến lúc phải chuyển giao vào điệp khúc 
cố quên lòng thù hận 
cho tim mình khỏi bị ép chặc 
nghẹt thở 
con cháu chúng ta muốn được nghe 
từ khởi đấu của điệp khúc 
với nỗi cảm xúc tận cùng 
về huyết thống 
về danh dự của một Dân Tộc 
và luôn muốn ngẩng cao đầu 
trước mọi dị chủng 
để nói 
tôi là người Việt Nam 

Thời gian trôi nhanh quá 
từ lúc anh đặt nhát cọ đầu tiên 
trong bình minh lên bản vẽ 
với tất cả những gì em khao khát 
anh đã vẽ xong trước hoàng hôn 

đêm đang xuống trên thảo nguyên 
tịnh yên trên tất cả 
nhưng chưa tịnh yên với anh 
khi anh dùng một game màu rất sáng 
vẽ qua những vì sao đêm 
những vệt cầu mong như tâm nguyện 
tất cả được bình yên 
trong một điệp khúc hồng 
ngân lên cùng lúc với tiếng chuông nhà thờ 
báo hiệu một bình minh mới... 

anh đang lắng nghe 
lắng nghe 
tiếng vỡ 
của thời gian chuyển mình 
khi lưng anh 
đang thấm lạnh sương thảo nguyên 
nhìn qua màn đêm 
nhìn suốt những vì sao 
anh nhớ em 
một tâm hồn rất Việt Nam.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét