Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2011

Dỗ Giấc

Dỗ Giấc

Đêm đông. Lạnh! Co ro trùm chăn ngủ
Bên ngoài đang chuyển động: tuyết giăng trời
Mờ ảo không gian, thoảng buồn gió hú
Lòng mênh mông theo tiếng vọng trùng khơi.


Chùm ánh sáng như tinh cầu le lói
Xuyên rèm thưa , ôm chăn chiếu. Lạnh lùng !
Nằm trăn trở, nghe đêm lên tiếng gọi
Chập chùng buông từng âm vọng mông lung .


Đời là những biệt ly và tao ngộ
Và tình là hạnh phúc lúc chiêm bao
Vì trăng mật đã tiêu điều từ mấy độ
Nên lời yêu cũng lắng đọng cõi xa nào.


Tàn mấy cánh xuân thì trên đá tảng
Lắng cả nguồn hạnh phúc của thanh tân
Tim ngầy ngật chứa bụi hồng năm tháng
Máu cuồng du tản mạn giọt phong trần.


Chưa hiện sinh mà đã thành quá khứ
Còn hôm nay mà đã thấy ngày mai
Tuyết đang rơi , Đông vừa gọi đêm dài
Ngoài hiên vắng lạnh đầy sương tuyết phủ .


Moi ký ức, đưa hồn về chốn cũ
Biết đâu còn chút kỷ niệm rớt rơi
Thả hy vọng vào trong vùng vô vọng
Biết đâu tìm được chút nắng bên trời?!


Trắng đêm lạnh, bên ngoài mù gió tuyết
Nghe thời gian đưa từng nhịp đìu hiu
Dỗ giấc ngủ bằng nhớ nhung trầm lắng
Hôm nay buồn , mai vui được bao nhiêu !?

HUY VĂN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét