Mỗi năm, vào thời điểm Tháng Tư, tôi thường đứng trước tủ sách chứa những linh hồn của chữ, để chọn đọc một quyển sách, thấp thoáng thấy có mình trong đó. Như quyển "Lịch Sử Còn Đó" của nhà biên khảo Nguyễn Văn Lục, hoặc quyển tự truyện "Nửa Thế Kỷ Việt Nam" của nhà văn Song Nhị vừa gởi tặng.
Dù vậy, những quyển sách chứa di chứng lịch sử chưa vội đọc, tạm xếp vào ngăn (hôm qua). Từ từ ngẫm lại những dấu chân xưa trên hành trình vượt chết và tìm sống. Đọc để vui vì thấy mình và bạn còn đứng được giữa hôm nay dưới áp lực của thời gian và những cơn lốc thế sự.
Tủ sách của tôi vốn có 3 ngăn: hôm qua, hôm nay và ngày mai. Sách trong ngăn (hôm qua), cứ nhẩn nha đọc, nhìn người cùng thời đi trong nỗi nhớ về từng biến cố vừa bi tráng vừa đau thương. Sách trong ngăn (hôm nay), đọc vào mỗi lúc tịnh yên để thấm những yêu thương cùng tận của Người và Đất trong cõi Quê Nhà. Sách trong ngăn (ngày mai), đọc với nỗi xôn xao của niềm mơ ước một Quê Hương trong tầm nhớ vào thời chưa nhận cuộc lưu vong và cả thời hưng thịnh mai sau hình thành bởi tâm huyết của thế hệ đi trước và tiếp sau.
Quyển sách tôi chọn đọc cho mùa này là "Giấc Mơ Việt Nam" của Trần Trung Đạo. Trên những nỗi đau của sông núi điêu tàn, của cảnh đời ly tán, của sự sống vượt qua ngưỡng chết bi thảm, của tàn nhẫn và vô luân của thống trị... Là bản phát thảo một quê hương Việt Nam tuyệt vời được xây dựng bằng những giấc mơ.
Lời tựa của "Giấc Mơ Việt Nam" viết ngày 2 tháng 4 năm 2003. Bảy năm qua, giấc mơ dựng lại mùa xuân trên Quê Hương còn nằm trên những trang giấy. Dù sao thì giấc mơ vẫn đẹp hơn thực tại. Mơ để thoát nỗi bi ai, mơ để tái tạo nét đẹp trên những nẻo đường Việt Nam.
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười!
(Thơ Trần Trung Đạo)
Giấc mơ đẹp quá chừng: giấc mơ Việt Nam, giấc mơ Mẹ, giấc mơ Quê Huơng cứ quyện vào nhau làm thành một nguồn tâm huyết của thế hệ đi trước gởi về sau với bao điều ủy thác: giữ thơm Quê Mẹ.
Giấc mơ lớn quá như thơ tôi mơ làm Người Phù Đổng, mơ mặt trời vẫn mọc ở phương đông! Mơ làm Người Phù Đổng để được nhìn sự tái tạo lớn lên sau hủy diệt.
tay con, lau sậy làm cờ
tựa lưng bia đá đợi giờ ngựa bay
(Thơ Cao Nguyên)
Mơ mặt trời vẫn mọc ở phương đông để biết tính bổn thiện của con người từ khởi thủy nhân chi sơ. Hẳn nhiên là muốn nhìn những hoang tưởng xung đột chính kiến, những va chạm phù phiếm của quyền lực và danh vọng bị đốt thành tro bón đất cho mùa xanh nhân ái mọc lên tươi thắm cõi đời.
đừng khóc nữa, nằm yên nghe mẹ hát
từng khúc buồn, dòng lục bát của ba
người đã mất cả một thời khao khát
quê hương xanh với những bản tình ca
.......
yên chí ngủ con ơi, đừng hoảng sợ
rồi mặt trời cũng mọc ở phương đông!
(Thơ Cao Nguyên)
Không có ước mơ, không có hiện thực.
Không có quá khứ, không có tương lai.
Không có tương lai, không có hy vọng.
Tất cả hy vọng nằm trong giấc mơ Việt Nam: Tự Do, Thanh Bình và Thịnh Vượng.
Ơi những cây bút thần có thể làm phương tiện chuyên chở tuổi trẻ thực hiện ước mơ làm Người Phù Đổng?
đêm con mơ: sông núi hồng
cha nghiêng vai gánh cánh đồng lúa xanh
(Thơ Cao Nguyên)
Hỡi nghị lực và lương tri có chịu cho tuổi trẻ mượn làm đôi hia bảy dặm lên đường thực hiện ước mơ!
này em hỡi! giữa bộn bề cuộc sống
hãy từ ta, vì khát vọng mà đi
khi yêu thương, chưa tới mùa thất sủng
thôi bâng khuâng và bớt những hoài nghi
(Thơ Cao Nguyên)
Để đi như người làm văn học:
vẫn vững bước trên hành trình nhân ái
được rọi sáng bởi đức tin chân lý
và sự hỗ trợ đắc lực hơi thở nồng nhiệt của chính mình
cho đến khi ngã xuống
dưới chân thánh giá được làm bằng chất liệu cây bút lương tri
mà họ đã nương cậy suốt đời
để thực hiện những trang sử thi!
(Lương Tri/Cao Nguyên)
Và chỉ có thế, giấc mơ Việt Nam mới thực hiện được.
Và chỉ có thế, không băn khoăn quá đỗi khi nhìn vào ngăn (hôm qua) với những tên sách: Chuông Gọi Hồn Ai, Khi Đồng Minh Tháo Chạy, Điệu Ru Nước Mắt, Đêm Giữa Ban Ngày, Nỗi Buồn Mặt Đất...!
Ngày mai và những giấc mơ Việt Nam đẹp hơn những gì mình có trong hôm qua và hôm nay!
md 03242010
Cao Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét