Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011
Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011
LƯƠNG TRI
(Chân thành gởi đến những người làm công cho chính mình
trên hành trình văn học)
người làm văn học đi xuyên đêm
bất chấp thời gian là mùa nào
bất chấp không gian đang là đâu
họ âm thầm đi xuôi ngược
quá khứ - hiện tại - tương lai
hành trang chỉ là chữ nghĩa
đôi lúc nhẹ hều, đôi khi nặng trĩu
cứ phóng đi, hướng tới
theo cách nhìn, cách nghĩ khách quan
về chất bi, chất tráng
về cả những hành xử thô bạo
của những kẻ nhân danh đồng chủng
nhân danh đất và nước
để hoàn thành mưu đồ thụ hưởng
để vênh váo cái ta trong vũ trụ người...
người làm văn học
cần lọc bỏ hết những vẫn đục phù danh
những cạnh tranh phù phiếm
những đàng điếm ngôn từ
để lấy ra chất tinh túy của tâm văn và chính sử!
người làm văn học
kẻ làm công cho chính mình
để trả ơn nơi sinh thành chữ nghĩa
để cung cấp thức ăn tri thức cho người
cung cấp nước uống cho những con tim khao khát tự do,
bác ái và nhân quyền
họ đi nương tựa vào cây bút dấn thân
và hào khí làm áo khoát
cho một niệm thân khổ hạnh
vì tình, vì đời, vì những yêu thương
cần sự tồn tại của đạo lý
và tính nhân bản cuộc đời!
người làm văn học
không cần những phù điêu của dị ngôn
họ chỉ cần tự do tìm sự thật
từ hai mặt của những con chữ
sau lớp hóa trang phù phiếm bụi trần
sau những hào quang của những vinh danh tự tạo
trong ba chiều không gian ngụy trá
và thời gian mê hoặc giáo điều!
dẫu nặng nhọc, dẫu khó khăn
người làm văn học vẫn vững bước trên hành trình nhân ái
được rọi sáng bởi đức tin chân lý
và sự hổ trợ đắc lực của hơi thở nồng nhiệt của chính mình
cho đến khi ngã xuống
dưới chân thánh giá được làm bằng chất liệu cây bút lương tri
mà họ đã nương cậy suốt đời
để thực hiện những trang sử thi!
Cao Nguyên
Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011
TƯƠNG LAI VĂN HOÁ VIỆT NAM
Tương lai là sự đào thải cặn bã : văn chương giáo điều, văn chương nô dịch, văn chương thương mại.
Tương lai là sự sử dụng phương tiện truyền thông điện tử theo đó, khó tránh sự phai tàn hay biến thể của bút mực sách báo.
Ðối với nhà văn, chất liệu sáng tạo khai quật từ hầm mỏ văn căn tàng trữ cả nghìn năm trong tâm thức, văn căn CHÂN-THIỆN-MỸ, Chân không thể đạt bằng dối trá ngụy tạo, Thiện không thể trồng bằng gian ác bạo tàn, Mỹ không thể tạo bởi tai trâu mắt cáo.
Ðối với nhà văn, không có quá khứ, hiện tại hay tương lai, chỉ có tâm thức tàng trữ kinh nghiệm giống nòi. Nghệ sĩ rung động nhạy cảm giãi bày tàng thức vô biên phá chấp trong thời gian sống mà vẫn vượt thời gian sống, dệt nên tấm thảm văn hóa dân tộc và nhân loại.
Lịch sử chứng minh rõ rệt: văn chương dân tộc tạo thành văn hóa dân tộc; văn hóa dân tộc tạo thành văn minh đất nước. Bạo lực nòng súng không làm thành văn học, lại càng không thể tạo dựng văn hóa hay kết tinh văn minh, chúng chỉ là sự ghẻ lở nhất thời trên bì da giống nòi.
Tương lai văn hóa chân chính nằm ở đâu cũng thế, trong nước hay ngoài nước, cái nôi của nó là trái tim dân tộc ở đâu trái tim thiện căn còn đập thì văn hóa dân tộc an trú ở đó, ở đâu trái tim sân hận hẹp hòi thì văn hóa sa đọa ra quỷ văn yêu ngữ, nghĩa là vô, phi và phản văn hóa, là hề văn đeo mặt mo dọa nạt chân lý.
Sự lộn sòng Thiện Ác vô tình hay cố tình trong xã hội duy lợi, duy lý, duy vật, chỉ là đạo đức của loài sâu bọ muốn lên quản lý cõi người, phi luân chắc chắn là phi nhân bản, phản nhân tính, là hàng mạo hóa của phường gian văn. Nhà văn chân chính nếu chẳng có cặp mắt chiếu yêu kính thì ít nhất cũng không đứng cùng, không sản ra, mạt văn đồng nát tro trấu.
Cho nên, nếu thế hệ độc giả khán giả hải ngoại có hiếm đi, thì số độc giả khán giả trong nước sẽ ngày một tăng lên, trong bóng đêm âm thầm, dân ta vẫn hướng về bó đuốc văn hóa dân tộc tinh ròng đồng bào ta đang kỳ vọng hồn thiêng sông núi lan tỏa khắp bốn biển năm châu.
Hạ Long Bụt Sĩ
diendantheky.net
Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011
Thứ Tư, 17 tháng 8, 2011
Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011
Mẹ Tôi
Tình mẹ
Khi bạn 1 tuổi, Mẹ đút từng miếng ăn và chăm sóc cho bạn. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách khóc suốt đêm dài.
Khi bạn 2 tuổi, Mẹ tập cho bạn đi. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách bỏ chạy đi khi Mẹ gọi.
Khi bạn 3 tuổi, Mẹ làm cho bạn tất cả những bữa ăn với tình yêu thương. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách quăng bát đĩa xuống sàn.
Khi bạn 6 tuổi, Mẹ dắt tay bạn đến trường. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách la lên, “Con không đi”.
Khi bạn 11 tuổi, Mẹ dẫn bạn cùng bạn bè của bạn đi xem phim. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách xin ngồi ở hàng ghế khác.
Khi bạn 12 tuổi, Mẹ răn bạn không được xem những chương trình tivi nào đó. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách đợi cho đến khi Mẹ rời khỏi nhà rồi bật lên xem.
Khi bạn 13 tuổi, Mẹ đề nghị bạn cắt tóc. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách bảo rằng, “Mẹ không biết thế nào là sành điệu”.
Khi bạn 15 tuổi, Mẹ đi làm về chờ đợi sự chào đón của bạn. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách khóa cửa phòng bạn.
Khi bạn 18 tuổi, Mẹ đã khóc trong ngày lễ tốt nghiệp của bạn. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách đi chơi với bạn bè đến chiều tối.
Khi bạn 20, Mẹ hỏi bạn đã gặp gỡ “ai” chưa. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách đáp, “Đó không phải chuyện của Mẹ”.
Khi bạn 21, Mẹ đề nghị bạn những nghề nghiệp nào đó cho tương lai. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách trả lời, “Con không muốn giống Mẹ”.
Khi bạn 24, Mẹ gặp vị hôn phu của bạn và hỏi về những kế hoạch trong tương lai của bạn. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách giận dữ và càu nhàu, “ Mẹ… con xin Mẹ “
Khi bạn 25, Mẹ lo lễ cưới cho bạn, Mẹ khóc và nói rằng, “Mẹ yêu con biết bao”. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách dọn đến sống ở một nơi xa.
Khi bạn 30, Mẹ gọi điện cho bạn khuyên bảo về việc chăm sóc trẻ con. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách nói rằng, “Mọi việc giờ đã khác xưa rồi mẹ”.
Khi bạn 40, Mẹ gọi để nhắc bạn nhớ sinh nhật của người thân. Bạn cám ơn Mẹ bằng câu trả lời, “Bây giờ con thật sự bận lắm”.
Khi bạn 50, Mẹ ngã bệnh cần bạn chăm sóc. Bạn cám ơn Mẹ bằng cách tìm đọc sách về, “Cha mẹ trở thành gánh nặng cho con cái như thế nào”.
Và rồi, một ngày kia… Mẹ lặng lẽ ra đi, tất cả những điều bạn chưa kịp làm cho Mẹ, sụp đổ tan tành.
Nếu Mẹ còn ở bên bạn, Hãy luôn Yêu Thương và Kính Trọng MẸ. Nếu Mẹ ra đi, những kỷ niệm yêu mến của Mẹ và nuối tiếc của bạn sẽ ở lại.
Vì cuộc đời bạn chỉ có một người MẸ mà thôi !
***
MẸ ƠI
Trời nghiêng - Đất cũng trở mình
Mẹ đi vào cõi vô hình lặng câm
yêu thương rời khỏi chỗ nằm
chỉ còn tiếng khóc lăn trầm vào tim
thế gian bỗng chốc im lìm
đời con trăn trở suốt miền ấu thơ
vọng buồn điệp khúc... ầu...ơ...
nghe xao xuyến chảy ngập bờ nhớ thương
Mẹ đi bỏ cuộc vuông tròn
suốt đời con mãi lịm hồn quặn đau
tóc con nay đã bạc màu
năm-mươi-lăm-năm đã qua rồi,
Mẹ ơi!
Cao Nguyên