Tội cơn nước sống thời nhiễm độc
đất quặn mình ngợp chất metal
rong rêu rũ trên lời sỏi khóc
cát vàng đau dưới lớp sóng tràn
Thuyền bỏ bến lên bờ dãi nắng
giàn lưới khô gió xoắn cuồng xoay
đất nước đó của tôi và bạn
đang nghẹn ngào uất hận khôn nguôi
Mẹ Việt Nam chưa ngừng tiếng khóc
xót xa nhìn con cháu Văn Lang
bốn nghìn năm cơ đồ khó nhọc
bọn hán nô phá hoại tan hoang
Biển nhồi sóng chan hòa lệ đỏ
xô dạt bờ cát vỡ thương đau
lũ giặc tàu từ phương bắc đó
mãi nuôi lòng hán hóa phương nam
Tổ Quốc ơi! Hồn thiêng sông núi
nếu còn thương giòng giống Lạc Hồng
hãy thét gọi triều dâng thác đổ
cuốn sạch loài giặc đỏ ngoại xâm!
Cao Nguyên
Pity for the living water being tainted
Soil cramped by overwhelmed metal
Moss fagging on the cries of stones
Golden sand painful with the lament of the sea
Leaving their docks, boats get on the sunning shore
Dry nets twisted by wild wind
That country is mine and yours
She is in choke with eternal wrath
Mother Vietnam’s not ever stopped crying
Very sorry to see Van Lang’s descendants
Four-thousand-year hard accomplishment
Destroyed by China’s henchmen
The sea up and down with waves mixed with bloody tears
Washing away sand breaking in pain
Those invaders come from the north
They endlessly keep mind in Chinalizing the South
O Fatherland! Spirits of Rivers and Mountains
If still loving Lạc Hồng’s race
Please yelled out calling for tides and waterfalls
To wash away the Red invaders!
Translated by William Hoang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét