Thứ Tư, 10 tháng 2, 2016

Gọi Người Muôn Năm Cũ

(Những người muôn năm cũ 
hồn ở đâu bây giờ ...)
Mỗi câu chuyện của Cao Xuân Huy làm sống lại từng đoạn đời của một thời bão lửa, kể cả lúc mình đứng giữa ngục tù hoặc sống kiếp lưu vong .
Ai đó bảo hoài niệm chi những tang thương! Không, với chúng tôi, đó là những hoài niệm đẹp, sau tang thương còn sinh động và sáng chói tình người, tình đồng đội trong cuộc dấn thân vì Tổ Quốc – Danh Dự và Trách Nhiệm . Chúng tôi đã gãy súng, nhưng Tổ Quốc – Danh Dự và Trách Nhiệm vẫn còn. Không còn súng, chúng tôi chiến đấu bằng cây bút với chút tâm huyết còn sót lại. Để còn xứng đáng được con cháu gọi tên mỗi khi nhắc chuyện sơn hà . Bởi chữ nghĩa cũng có sức mạnh xuyên phá những tư duy bẩn chậtt, những thù hận cực đoan chủ nghĩa, những khối óc vong bản, những hoang tưởng lợi danh … đã ăn gian, trục lợi cả mồ hôi, nước mắt và xương máu của chiến hữu và đồng đội của mình .
Tất cả người kể và người nghe chuyện đang ngắm lại mình đã đi qua hành trình giữ nước, có thương yêu cười rạng rỡ, có vụn vỡ khóc lệ nhòa ! Hiện cảnh ngỡ đã xa mà chuyện kể bày ra trước mặt đến nao lòng .
Có buồn mà sảng khoái, thế mới lạ . Cái sảng khoái là còn được ngồi bên nhau với bạn cùng thời, cùng tâm chí mà kể chuyện bất kể ngoại nhân nhìn những tửu sĩ vỗ bàn Đ.M … đời, sau khi ực trọn một cốc rượu cay. Trong cơn chếnh choáng thế thời, tửu sĩ vỗ bàn như vỗ đỉnh càn khôn để nghe tiếng khua hổ lốn của trần ai về nỗi nhục vinh rớt vào hố thẳm . Giữa mỗi quãng lặng yên, tửu sĩ thèm uống rượu Hồ Trường, xem chinh nhân mài kiếm dưới trăng .
Ôi! Ta muốn nhập cuộc quá chừng, để uống cạn cùng bạn những giọt tri âm, rồi chen lời cuồng ca:
ca ư!
hề! khúc cổ sầu
lợi danh hư ảnh, công hầu huyễn mơ
cuồng ư!
hề! vọng nguyệt lầu
thuyền quyên chạm bóng, lòng đau tử thành
tình ư!
quan họ giang đầu
trù ca vỡ phím, bạc câu giao hoàn
đời ư!
hông thủy càn khôn
mồ hôi thắm máu quyện chung lệ hồng
(Cuồng Ca / Cao Nguyên)
Bạn ngó ta, chạm mắt xuyên đêm . Ta khều mặt trời hóa rượu để đáp lễ tri giao .
Ơi những người bao năm cũ, hồn ở đâu cả rồi! Phải chăng như lời sử thi “hồn tử sĩ gió ào ào thổi” khi hình tượng người chiến sĩ bị thù hận và đố kỵ đánh gục trên chiếc bệ tôn vinh nơi nghĩa trang quân đội ?
Súng gãy, hinh tượng gãy chỉ là bề mặt của sử thi . Còn sự gãy vỡ của tâm thân đồng đội đang sống lưu đày giữa quê nhà, hay nơi cõi lưu vong đã vực ta đứng dậy vung bút đâm vào mọi ngụy trá của thế gian .
Dẫu chiến bào đã cháy, súng đã gãy, khi còn cây bút trong tay, ta vẫn vỗ ngực tự hào nói với bọn ngụy trá rằng: đời nhờ có bọn ta không gian mới hừng hực sáng ánh thép khua trăng, rượu mặt trời pha lệ đỏ . Nhờ có bọn ta khinh miệt lũ vong ân mà chúng tìm trong thù hận học được lời sỉ vả những kẻ tự bứt tim mình hiến dâng cho Tổ Quốc ! Chẳng tin ư ? Kẻ vong ân cứ nhập vào đoàn lữ hành du ca hát bài “Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ” để thấy nỗi thẹn mình lớn biết chừng nào .
Này hát đi:
Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang

Máu ta từ thành Văn Lang dồn lại
Xương da thịt này cha ông miệt mài
Từng ngày qua , cười ngạo nghễ đi trong đau nhức không nguôi
Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
Trên bàn chông hát cười đùa vang vang
Còn Việt Nam , triệu con tim này còn triệu khôi kiêu hùng
(Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ / Nguyễn Đức Quang)
(Trích: Đối Diện / Cao Nguyên)
@
Hôm nay - Mùng Ba, những ngày Tết lững thững đi qua rất nhẹ nhàng theo dòng trầm cảm của người khách ly hương . Nghe những dư âm những mùa Xuân cũ hiện về, bao nhiêu tình Người và Đất hiện lên chạy qua màn ký ức như những đoạn phim rời đầy chất Bi và Tráng.
Từ đó nhớ lại những người vừa mới gặp gần đây giờ cũng đã xa . Họ đi vào nơi muôn năm cũ cùng với đồng đội, đồng sinh và đồng tử trong ý niệm tự hiến thân vì hậu thế nhân sinh.
Đọc những dòng tâm huyết của nhà văn Cao Xuân Huy, của nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang, sao ta thấy lửa bùng lên trong hiện hữu sương mù vây phủ quê hương . Từ cảm khái những tấm lòng tận hiến, lòng mình lại hưng phấn muốn gọi người muôn năm cũ về cùng uống ly rượu mừng niềm tin và hy vọng đất nước hồi sinh sau điêu tàn hoang phế.
Còn Việt Nam , triệu con tim này còn triệu khối kiêu hùng ! Ôi nghe đã quá chừng như mình gặp lại người anh Nguyễn Đức Quang vẫn còn hơi ấm của hai bàn tay siết chặc khi anh về Virginia dạo nọ.
Phải chăng những người muôn năm cũ, hồn ở đây cả rồi. Nơi quê hương ngoài một quê hương, hàng triệu người lưu vong đang nghĩ tới các anh vừa tưởng nhớ vừa cầu mong. Tưởng nhớ những anh hùng và cầu mong những anh linh hiển trợ cuộc đấu tranh vì Tự Do Dân Chủ cho Việt Nam.
Bước vào mùa Xuân mới, trên hành trình đi tới mình không được phép buồn . Phải dõi theo tâm huyết của đàn anh mà tận tình với Đất và Người cùng chung mạch sống anh em và tình nghĩa đồng bào.
Cao Nguyên
Đông Bắc Mỹ - Mùng 3 Tết Bính Thân 2016



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét