Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

Sài Gòn của tôi




Sài Gòn của tôi
(Thơ Song Thuận / Nhạc Nguyên Thanh)











Sài Gòn đêm


khi tất cả những căn nhà lên đèn
không còn thấy những con đường nhầy nhụa
không còn thấy những tuyên ngôn dán nơi cánh cửa
không thấy cả tàn tro trong bếp lửa trêu người!

Và thế là ta có một Sài Gòn
với tên tuyệt vời hòn-ngọc-viễn-đông
từng góc cạnh kim cương lóng lánh
sáng trên nền trời xanh thẳm Việt Nam!

cám ơn người gợi cho tôi nhớ lại
ba trăm năm - huyền thoại Sài Gòn
những ngọn đèn giữa lòng đêm mãi rọi
sáng lung linh xao xuyến đến vô cùng

khi những con tim Sài Gòn vụt sáng
ta có đêm Sài Gòn rực rỡ yêu thương
những ánh mắt vượt trùng dương say đắm
tìm thấy nhau - đêm lãng mạn Sài Gòn!

Cao Nguyên





tuổi thơ Sài Gòn

Ánh nắng cuối ngày thoi thóp bên hiên
Chiều Sài Gòn có người đi xa về buồn đến lạ
Trong gian nhà cuối phố
Dăm mái đầu con con
Dăm vừng mắt nâu non
Tròn xoe
Thao tháo
Dán vào màn vi tính
Mải miết những trò chơi


Vỉa hè nằm chơi vơi
Chờ những bước chân rộn ràng
Nhảy dây
Cút bắt
Tiếng cười trong vắt
Lẩn khuất phía sau lưng

Thằng bé ngập ngừng
Chìa tay tờ vé số
"Cô ơi ! làm ơn mua hộ
để chiều về Bà có được bát cơm"

Cô bé tóc cột cọng cỏ rơm
Lê bàn chân cõm còi qua từng hẻm nhỏ
Nhặt những mảnh ve chai người ta vứt bỏ
Như nhặt nụ cười vừa đánh rớt ngày hôm qua

Con búp bê trong xó nhà khóc oa oa
Cánh diều sau hè nằm rên rĩ
Chợt nghe môi mình đắng vị
Giữa phố đông người để lạc mất tuổi thơ xa

Đêm Sài Gòn,
lộng lẫy
xa hoa
Dòng người đi qua
vô tình
hờ hững
Lòng rưng rưng
khi tình cờ bắt gặp
nơi ngã tư đèn,
thằng nhỏ ăn xin mù
ngồi hát:
"Sài Gòn đẹp lắm...
Sài Gòn ơi...
Sài Gòn ơi..."

Diêu Linh










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét